Tôi lang thang bờ sông, băng qua những cây cầu, và lặng nhìn những cặp đôi tình tứ bên nhau! Đúng là thành phố lãng mạn, chiều nhạt nắng, gió hiu hiu, nhìn đâu cũng thấy hương vị tình yêu và thật không công bằng khi tôi lại đang đi một mình! (Quỳnh Dương, Hà Nội)
Nhất định tôi còn phải quay trở lại, để trả mối tình dang dở tôi còn nợ Paris. Ảnh do tác giả cung cấp. |
Vậy là đã hơn 10 ngày đặt chân đến châu Âu. Ngoảnh đi ngoảnh lại, thời gian hai tuần trôi qua nhanh chóng! Nhìn lại những ngày qua, tôi không khỏi bàng hoàng vì những gì mình đã làm được, những nơi mình đã đi qua! Chưa về mà sao đã thấy nhớ! Kỳ lạ là giờ phút này đây, vẫn còn đang ngồi giữa lòng Paris với mớ cảm xúc hỗn độn, tôi đã thấy nhớ vô cùng! Với những gì đã cảm nhận được chút chút nơi đây, nhất định tôi còn phải quay trở lại, để trả mối tình dang dở tôi còn nợ Paris!
Paris kiêu kỳ sang chảnh chào đón chúng tôi bằng khung cảnh vắng vẻ tĩnh mịch trong đêm của một CDG quá rộng lớn. Sao tôi không thấy nó sạch và đẹp như Ba Lan nhỉ? Sao không thấy có vẻ gì là kinh đô ánh sáng nhỉ? Trên đường đi taxi từ CDG về khách sạn Đồng Hương, bến metro Belleville bên quận 11, chúng tôi thực sự không tin vào mắt mình: Paris hoa lệ là đây ư? Tình yêu tôi ấp ủ bao lâu đây ư? Càng ngày càng thấy giống với phố người Hoa ở quận 5 trong Sài Gòn! Trong tôi bắt đầu có chút giận hờn vu vơ!
Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên của tôi là phải thực hành đọc cái bản đồ Metro (để ra được station bắt kịp chuyến xe bus đi Hà Lan lúc 7h30), mà thực ra trước đó khi ở nhà tôi đã nghiên cứu, hỏi han rất nhiều người. Và tất nhiên, một việc không kém phần quan trọng là cảm nhận Belleville xem có đúng với những gì dân tình nhận xét hay nói như lời của một anh bạn tôi thì đó chỉ là những tin đồn nhảm.
6h sáng thức dậy, ngó ra ngoài của sổ, lảng vảng một vài bóng đen đi lại vật vờ dưới đường. 6h30, lại tiếp tục ngó ra ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu sáng rõ mặt, nhưng vẫn chẳng có ai đi lại trên đường cả, tôi đánh liều một mình ra ngoài đường với bộ mặt tự tin, tỏ ra đôi chút lạnh lùng và nhất quyết không cầm bản đồ trên tay, như thể ta đây là dân bản xứ (mặc dù lúc đấy tim đã loạn nhịp trong lồng ngực!).
Ra đến ngã tư đầu phố thì gặp một người đàn ông tay cầm chai rượu uống hết quá nửa đang giằng co với anh lái xe taxi, hichic, sợ quá, ù té chạy thật nhanh xuống metro Belleville theo chỉ dẫn có sẵn trên tường. Xông thẳng ra quầy ticket và rất chuyên nghiệp tôi cố gắng phát âm chuẩn xác thứ tiếng từng được mệnh danh là “ngôn ngữ của tình yêu” “Un carnet, sil vous plait!”
Metro ở Paris đúng là không hề khó khăn như tôi nghĩ. Chỉ một lần mua carnet, và một lần mua Navigo, mấy anh em tôi đã tự tin cho mình là các chuyên gia đi metro rồi. Phew! Những hình ảnh đầu tiên của Paris trong mắt tôi là thế đó!
Nơi đầu tiên tôi thấy ở châu Âu là Ba Lan yên bình, đẹp đẽ; hai ngày tiếp theo ở châu Âu lại là những ồn ào sôi động với những DJ đường phố hay dưới thuyền, là sắc da cam ngợp trời, là những kênh rạch chằng chịt, là những đường phố nườm nượp người đi xe đạp, là những tòa nhà với kiến trúc đặc biệt và hoành tráng của thủ đô Amsterdam hơn 700 năm tuổi. Một ngày tiếp theo lang thang vườn hoa Keukenhof, tôi đi từ hết ngỡ ngàng này đến bất ngờ khác. Hai ngày đầu tiên đó là hai ngày còn vô cùng hăm hở và háo hức, tôi cảm giác mình phải đi bộ đến hàng chục km mỗi ngày, mặc dù rất mệt nhưng rất vui và mãn nguyện vì chuyến đi thành công sau bao nhiêu khó khăn ngoài dự kiến. Chuyến đi khám phá xứ sở hoa Tulip của chúng tôi sẽ còn phải nhắc lại nhiều nhiều nữa vì có quá nhiều, quá nhiều những kỉ niệm!
Trở về Paris, bắt tay vào sách vở và lên lớp với lịch trình kín mít từ thứ hai đến thứ hết thứ sáu, khiến tôi quên mất là mình đang ở Paris. Khi chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi hoành tráng khác tranh thủ vào hai ngày cuối tuần (cộng thêm một ngày trốn học) là: Avignon – St Remy – Nice – Monaco, tôi mới chợt khựng lại “Ơ thế là mình đã ở Paris được gần 1 tuần rồi sao?” và tặc lưỡi “Còn một tuần nữa cơ mà! Tình yêu của ta ơi, chờ ta đi miền nam về, chúng mình chính thức hẹn hò nhé!” Tôi đối xử với tình yêu của mình như vậy đó, liệu có bạc bẽo quá chăng?
Miền Nam nước Pháp, nhẹ nhàng, dịu dàng và sâu lắng, như hớp hồn chúng tôi. Qua từng góc phố nhỏ, ngắm nhìn từng ô cửa sổ xinh xinh, hay dừng chân nâng niu từng nhánh hoa dại ven đường, tất cả đều toát lên một vẻ đẹp khôn tả xiết, đến nỗi chúng tôi phải thốt lên “sao đến cây cỏ dại cũng đẹp đẽ hấp dẫn đến nhường này?”
Còn con người nơi đây thì tuyệt vời vô cùng, suốt hành trình gặp ai cũng nhiệt tình, hiếu khách và rất dễ thương! Sao họ hiền hòa và tốt bụng đến thế! Còn nhớ hôm ở Avignon, chúng tôi loay hoay ở bến xe bus mãi cho đến khi định hướng được khách sạn mình đã book ở khu vực nào thì trời đã nhá nhem tối và chuyến xe bus cuối cùng cũng vừa lăn bánh đi qua.
Nhìn con đường dài hơn 3 cây số sau cả một ngày đi bộ mệt nhoài, không ai còn cảm hứng muốn nhấc chân đi tiếp. Anh bạn học lớn tuổi nhất trong nhóm, đã từng có nhiều năm chinh chiến đi bụi châu Âu, xông xáo đi hỏi đường; và thật không ngờ người cho chúng tôi đi nhờ xe hôm đó: một bác trung niên, một chữ tiếng Anh bẻ đôi không biết, và tất nhiên ngoài vài câu tiếng Pháp chúng tôi ú ớ mà bác cũng chả hiều gì, cách tốt nhất để giao tiếp với nhau là … body language! Bác này cười hiền, lúc đưa chúng tôi về đến khách sạn, còn vô cùng lịch sự đòi “Bisous” và chụp ảnh nữa chứ!
Có lẽ càng vì thế tôi lại càng mong ngóng nhiều hơn: Paris của tôi thực sự như thế nào? Tháp Eiffel, Champs-Elysees hay Khải Hoàn Môn, sông Seine, nhà thờ Notre Dam, hay Jardin des Plantes mà ngày xưa người ấy kể cho tôi nghe thực sự là thế nào?
Ở nhà thì háo hức hồi hộp là thế, mà chẳng hiểu sao khi đến nơi tôi lại hững hờ đến vậy! Một tuần sau khi kết thúc môn học đầu tiên, cả lớp đã đi hết ngóc ngách, phố lớn phố nhỏ Paris, còn tôi, thật trớ trêu là đã rất enjoy Hà Lan với Amsterdam cổ kính, đã rất mê mẩn miền nam xinh đẹp nước Pháp nhưng lại chưa thấy tháp Eiffel yêu kiều thế nào, vẫn chưa biết nhà thờ Notre Dam bí ẩn ra sao, vẫn chưa cảm nhận một chút gì lãng mạn dọc bờ sông Seine thơ mộng! Mình vô tình với Paris thế chăng? Hay vì yêu quá đỗi nên khi giờ đây đứng trước người, tôi lại bối rối run rẩy, tôi không biết mình phải bắt đầu từ đâu?
Khám phá Paris
Sau khi tan học, tôi quyết định một mình thơ thẩn… bắt đầu hành trình độc hành khám phá Paris. Tôi lang thang bờ sông, băng qua những cây cầu, và lặng nhìn những cặp đôi tình tứ bên nhau! Đúng là thành phố lãng mạn, chiều nhạt nắng, gió hiu hiu, nhìn đâu cũng thấy hương vị tình yêu và thật không công bằng khi tôi, một khách du lịch phương xa lại đang đi một mình! Vì thế tôi quyết định dừng chân và bắt đầu tìm kiếm Notre Dam trên bản đồ.
Bước vào trong đó mới thực sự bị choáng ngợp bởi kiến trúc gotique cực kỳ độc đáo! Ngắm nghía từng ô cửa sổ bằng kính màu với những bức tranh sống động, từng viên đá lát nền, hay từng chi tiết cầu kỳ trên vòm mái, tôi chợt nghĩ, có lẽ cũng chính vì thế mà Victor Hugo mới cho ra đời một tác phẩm độc đáo đến như vậy.
Nhưng có lẽ ấn tượng hơn cả với tôi lại là buổi làm lễ lúc 17h30 của ngày hôm đó. Tiếng chuông nhà thờ ngân lên, cùng tiếng nhạc thánh ca vang vang, tôi như bị lạc vào một thế giới hoàn toàn xa lạ của Thiên Chúa giáo. Tôi không hiểu buổi lễ hôm đó có ý nghĩa gì, tờ lời bài hát thánh ca người ta chuyển cho tôi, tôi cũng không đọc được, chỉ biết mình bị cuốn theo dòng người hòa vào tiếng nhạc ngân nga, mùi trầm hương thoang thoảng, và không khí trang nghiêm của buổi lễ. Chỉ tiếc là hôm đó tôi chưa có cơ hội leo lên tháp chuông, nơi có dấu ấn mạnh mẽ của tác phẩm Thằng gù nhà thờ Đức Bà.
Rời nhà thờ Đức Bà, tôi phải nhanh chân rảo bước để tới chân tháp Eiffel kịp xếp hàng mua vé. Thực sự sẽ là thiếu sót nếu không leo lên tháp Eiffel, ngắm toàn cảnh Paris và chờ đến khi thành phố lên đèn. Chẳng phải ngẫu nhiên khi người ta nói rằng thành phố này là kinh đô ánh sáng. Ấn tượng của tôi với tháp Eiffel hồi chiều: to đùng, xám ngoét và đầy hoen gỉ – chẳng có gì hấp dẫn! Thế nhưng khi ánh mặt trời tắt hẳn, cả thành phố này như hoàn toàn lột xác, đặc biệt là tháp Eiffel, lung linh huyền ảo và đáng yêu một cách bất bình thường! Bỗng dưng tôi lại thấy hơi xấu hổ vì đã lỡ nặng lời chê bai bạn ý!
Tối hôm ấy, đi thăm tháp Eiffel về, phải đi ngủ nhờ nhà một chị người quen vì một lý do hết sức lãng xẹt: Khách du lịch nữ không nên đi metro ở Paris một mình sau 12h khuya! Sáng sớm hôm sau, tranh thủ đi học muộn xíu, mò mẫm thế nào tôi lại lôi Venice và những chuyện tình Gondola ra đọc. Trời ơi, tôi không phải là trường hợp ngoại lệ, vì đã trót lỡ mang một mối tình với Paris:
“Paris ơi, Bonjour!
Lần đầu đến Paris năm 1998, tôi hơi thất vọng vì trước đó hình dung kinh thành ánh sáng phải hoa lệ lắm. Học tiếng Pháp từ nhỏ với những giáo trình luôn ca ngợi Paris, tôi đắm chìm trong niềm mơ ước được một lần đặt chân lên thủ đô xinh đẹp của đất nước mang hình lục giác. Paris với đồi Monmartre, giáo đường Sacré Coeur, tháp Eiffel, công viên Luxembourg, đại lộ Champs Élysée, Khải Hoàn Môn… tất cả đều được mô tả thật lộng lẫy, lãng mạn và không một tì vết. Thế nhưng khi lần đầu được chiêm ngưỡng dung nhan Paris, tôi biết mình đã quá giàu trí tưởng tượng. Người vô gia cư trong gió rét Paris vẫn đẹp với những gì người ta hay nhắc đến, Paris vẫn hoa lệ rực rỡ ánh đèn màu, Paris vẫn sang trọng với những cửa hàng cao cấp, nhưng tôi không thấy được cái hồn của thành phố có số khách du lịch thuộc loại cao nhất thế giới này…“
Tất nhiên, tôi không học tiếng Pháp từ bé, và tôi cũng chẳng có những giáo trình đẹp đẽ ca ngợi Paris, nhưng có lẽ tình yêu của tôi dành cho Paris thì cũng không kém gì chị ấy! Mà càng yêu nhiều, càng mong muốn sự hoàn hảo bao nhiêu thì lại càng dễ thất vọng bấy nhiêu! Tôi không thất vọng như tác giả của đoạn trích, có thể vì tôi quá bao dung, nhưng trong tôi là một cái gì đó tiếc nuối, là một cái gì đó ấm ức trước một vẻ đẹp kiêu kỳ lãng mạn khôn tả mà mình lại chưa nắm bắt được hết được cái hồn của nó! Thậm chí ngày rời Paris, còn cảm giác hình như mình để quên thứ gì đó nơi đây!
Đêm ở kinh đô ánh sáng
Có lẽ đó sẽ là buổi tối đáng nhớ nhất ở Paris của tôi với những người bạn vô cùng đặc biệt mà tôi vừa kịp làm quen khi tới Paris. Nếu không có những người bạn đặc biệt ấy, chắc về Hà Nội tôi sẽ tiếc lắm lắm vì sẽ chẳng biết được buổi tối nơi góc phố thực sự rất “Paris” nó như thế nào. Tôi được đưa đi lang thang trên từng con phố lạ lẫm, mặc dù ở ngay rất gần khu nhà tôi ở.
Tôi vẫn tự hỏi, tại sao một con kênh đẹp như thế, những bãi cỏ, những cây cầu nhỏ xinh đẹp như thế này mà chúng tôi không hề biết. Mà cũng phải, biết sao được khi hàng ngày đi học từ 8h đến 6h chiều, khi bị các anh trong lớp cảnh báo là khu nhà tôi ở an ninh cực kỳ kém, không được đi chơi về sau 10h đêm.
Sau gần 2 tuần, cứ nghĩ Paris nằm trong lòng bàn tay, ai ngờ, đi với các anh, các chị, mới thấy mình ngô nghê quá chừng! Sẽ tức cười lắm lắm nhỉ, nếu hôm đó tôi không được đưa đi qua, hoặc không ai chỉ cho, Zero point ngay sân quảng trường Nhà thờ Đức Bà, nơi được coi là starting point of all the routes in France.
Hay như khi chị Vy cho tôi mượn IP nghe thử một ca khúc và nói với tôi rằng: chưa biết đến La vie en rose của Edith Piaf thì coi như chưa đến Paris rồi em ơi! À mà chiều hôm đấy, trước khi đi gặp mọi người, tôi đã lang thang hơn một giờ đồng hồ trong nghĩa trang Pere Lachaise, chắc cũng phải hai vòng đi qua khu mộ của Edith Piaf ý chứ! Thấy thật là phải cảm ơn mọi người lắm lắm, nhất là người dẫn đường tận tụy hôm đó cho tôi! Mới gặp mọi người có một ngày thôi mà tôi có cảm giác thân quen gần gũi ghê lắm!
Giữa phố phường Paris náo nhiệt, nơi cách Hà Nội tới 9.214km, ngồi ăn Fondue Bourguignonne (món bò nhúng dầu khá nổi tiếng ở Paris) với những người bạn Việt Nam dễ mến, những đứa con xa quê hương bao ngày nhưng tâm hồn vẫn hướng về tổ quốc, tôi nói chuyện rất nhiều về Hà Nội, về Sài Gòn, về những thay đôi gần đây của quê hương cho các anh chị nghe và còn hẹn một ngày không xa gặp nhau ở Hà Nội, tôi sẽ dẫn mọi người đi ăn bún chả Hàng Mành!
Sáng nay (14.05.2011),
Khi mọi người gấp gáp vội vàng hết Galleries Lafayette tới Sephora để mua sắm những món thời trang, mỹ phẩm để làm quà thì tôi, lại một mình, lựa chọn một nơi yên tĩnh khác cho riêng mình! Đi hai bến là tới metro Passy, tôi chọn Maison de Balzac là điểm thăm thú cuối cùng trước khi rời Paris vào buổi chiều hôm đó! Ngôi nhà nhỏ khiêm tốn khép mình tại số 47, rue Raynouard, quận 16, Paris – khi tôi tới phải chờ 15 phút họ mới mở cửa.
Lối vào rất hẹp dẫn tới khuôn viên khu vườn cực kỳ lãng mạn với nhiều hồng gai. Ngồi xuống chiếc ghế trắng nhỏ xinh đặt trong vườn, hít hà chút nắng gió buổi sáng sớm, tôi tự nhủ “Nhà mình mà cũng đẹp đẽ lãng mạn thế này, chắc mình cũng thành nhà văn nổi tiếng mất thôi!”
Thực ra khi xuống miền Nam nước Pháp, tôi đã kịp ghé thăm nhà của Vanghoh ở Saint Remy, ngôi nhà cũng đẹp đẽ xinh xắn, vườn hoa đáng yêu nhưng có lẽ góc nhỏ này của Balzac lại hấp dẫn tôi hơn! Và cũng có thể do tôi thích một tủ sách ngay ngắn trong phòng hơn là những bức tranh treo thuộc trường phái ấn tượng!
Đóng gói hành lý để rời Paris, tôi gói luôn muôn vàn tiếc nuối, bởi vô số điểm chưa thăm, vô số việc chưa làm và vô số món ăn chưa thưởng thức nhưng tôi cũng không quá đau buồn vì như có một lời hứa chắc chắn trong tim rằng tôi còn phải quay trở lại cái thành phố đầy duyên nợ này! Hẹn gặp lại nhé- tình yêu của tôi!
Quỳnh Dương